Kỳ thật, căn bản cũng không cần điều tra, phá bỏ và di dời chính là Công Ty Xây Dựng Long Đằng, tới là người họ Long, chuyện này đã quá rõ ràng, tuy rằng tôi không phải người địa phương, nhưng chỉ cần tùy tiện đi ra ngoài hỏi một chút, phỏng chừng rất nhiều người đều sẽ biết ông ta là ai.

Tôi càng thêm tò mò, vẫn là câu nói Tiệp Dư thình lình để lộ kia: Phúc Duyên Trai sắp hoàn toàn xuất hiện ở nhân gian.

Nhưng mà tất nhiên là nàng không muốn nhiều lời, vội vàng liền chạy về, tôi nhìn bóng dáng nàng mà bụng đầy nghi hoặc, nhưng cũng đành phải chính mình đi tìm đáp án.

Tôi đi đến chỗ tiểu đầu mục làm gì đó lúc nãy nhìn thử xem sao, cúi đầu xem, nơi đó thình lình cắm một cây đao màu vàng to bằng ngón tay, trên đó còn quấn một vòng lá bùa màu vàng, hơn nữa trên lá bùa kia còn lóe ra ánh sáng vàng kim, thân đao hơi hơi run rẩy, thật giống như đang cùng tranh đấu với lực lượng nào đó vậy.

Tôi nhất thời hiểu ra, cái Kim Đao này chính là do Long tổng kia giở trò quỷ, ông ta dùng thứ này, mượn ngũ hành tương khắc kim khắc mộc, phá rối bộ rễ ngầm trong lòng đất của thụ yêu ngàn năm, cái thứ giống như dây đằng vừa rồi đột nhiên chết héo đổ vỡ chính là vì duyên cớ này.

Không thể tưởng được trong thành phố Bình Sơn này còn tàng long ngọa hổ, một cái công ty kiến trúc làm phá bỏ và di dời, cư nhiên cũng có cao thủ tu đạo, một cây Kim Đao liền bức thụ yêu ngàn năm chặt đứt một cây dây đằng, hơn nữa lúc rời đi cũng không mang theo Kim Đao, cái này thuyết minh, cái này chỉ là tiểu kỹ của họ mà thôi.

Tôi nhìn cái Kim Đao, nhất thời có điểm không biết nên làm thế nào cho phải, nhưng vào lúc này, biên độ run rẩy của Kim Đao bỗng nhiên tăng lớn, rốt cuộc vèo một cái bay ra khỏi mặt đất, leng keng một tiếng dừng ở xa hơn mười mét.

Tôi âm thầm nhẹ nhàng thở ra, xem ra uy lực Kim Đao này vẫn là hữu hạn, đối với thụ yêu tới nói, cũng chỉ có thể ngăn cản một lát mà thôi.

Tôi cúi người nhặt lên Kim Đao, nhìn kỹ, thật ra Kim Đao này không có gì quá đặc thù, lá bùa quấn quanh kim đao đã bị cháy trụi lúc bắn ra, toàn thân đều là kim sắc, hình thức nhìn qua cổ xưa mà lại độc đáo, nhưng khi tôi lật tới lật lui xem thử thì thấy trên thân đao kia có viết chữ.

Xưởng gia công hàng mỹ nghệ mới An Dương Đỉnh.

Tôi không khỏi hôn mê một trận, hoá ra thứ này vẫn là sản phẩm do xưởng gia công hiện đại sản xuất, hơn nữa vẫn là hàng mỹ nghệ, có điều ngẫm lại cũng đúng, nếu thật là tổ truyền vật phẩm cổ xưa, ai sẽ bỏ được mà vứt bỏ như thế đâu? Phỏng chừng hơn phân nửa đều là hàng phỏng chế đi.

Tôi đem Kim Đao thu lên, mặc kệ nói như thế nào, đây đều là vật chứng duy nhất trước mắt, nói không chừng tại trên cái Kim Đao này, có nhiều bí ẩn có thể làm.

Sau khi thụ yêu ngàn năm kia vùng thoát ra khỏi Kim Đao, liền không lên tiếng nữa, Tiệp Dư cũng không hề thò đầu ra, tôi nghĩ nghĩ, nói với Mặc Tiểu Bạch, muốn cậu ta tạm thời đi về trước đi làm, đừng bởi vì chuyện lúc này mà làm chậm trễ công tác, có chuyện tôi sẽ đi tìm cậu ta, rốt cuộc người vẫn phải kiếm tiền ăn cơm, ăn quỷ lại không thể hết đói được.

Tiểu Bạch nhếch miệng cười cười, cũng không có nói cái gì, nhưng thật ra rất nghe lời, xoay người nhìn nhìn vào bên trong phố Phúc Duyên, sau đó quay đầu đi, nhưng sau khi đi ra vài bước lại quay đầu lại nhìn tôi, nói.

- Anh họ cậu nói sai rồi, ai nói ăn quỷ không hết đói?

Tôi không khỏi ngạc nhiên, cũng không biết nên trả lời cậu ta như thế nào, cậu ta cũng không để ý, nói xong câu đó liền xoay người rời đi.

Tôi nhìn bóng dáng cậu ta, trong đầu miên man suy nghĩ, bỗng nhiên nhớ tới một vấn đề, chuyện này, có liên quan tới tôi sao?

Giống như là không có quan hệ gì.

Tôi không khỏi gãi gãi đầu, chuyện này, hẳn là chuyện của Phúc Duyên Trai, mà Phúc Duyên Trai, rõ ràng cũng không thuộc về nhân gian này, như vậy, có phải tôi đang làm điều thừa hay không?

Trong đầu nhất thời có hơi rối loạn, tôi lại phải vuốt thuận dòng suy nghĩ một lần nữa, xác định công việc bây giờ mình cần làm, một là ngày mai đi luân hồi các chỗ ở của Tư Đồ tiên sinh, đi xem tình huống cứu trị Miêu Nô ra sao, hai là bảy ngày sau, thỉnh cầu của những cương thi trong cổ mộ, tôi nên trả lời như thế nào cho phải. Hai cái vấn đề này mới là vấn đề quan trọng nhất trước mắt.

Mà chuyện phá bỏ và di dời của Phúc Duyên Trai, tôi xem vẫn là giao cho ông chủ Phúc Duyên Trai xử lý đi, nếu Tiệp Dư nói, Phúc Duyên Trai sắp hoàn toàn xuất hiện ở nhân gian, như vậy, chuyện này tôi vẫn nên yên lặng xem biến đổi là được rồi.

Chủ ý quyết định, trong lòng kiên định hơn không ít, vì thế tôi trở lại trong phòng nhỏ, nói cho tiểu Hồ tử đã xem tới đầu óc choáng váng, để cậu ta lập tức quay trở lại trường học, nơi này đã không phải là nơi thích hợp ở lại lâu dài nữa, hơn nữa sau khi trở về không thể nói cho bất cứ ai biết được chuyện xảy ra ở đây ngày hôm nay, càng không thể nhắc tới chuyện của Khả Khả cho người khác nghe, buổi tối thì nên đi ngủ sớm, không nên chạy loạn, nếu có tình huống gì nguy hiểm, lập tức cho tôi biết.

Tiểu Hồ tử đáp ứng toàn bộ, lại bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, nơm nớp lo sợ, nhìn bộ dáng kia của cậu ta, tôi nhíu nhíu mày, bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, vì thế từ trên người móc ra mấy tấm phù chú, liếc mắt nhìn sơ qua, đại khái có hai tấm Trấn Tự Quyết, ba tờ Định Tự Quyết, đều đưa hết cho cậu ta, dặn dò cậu ta nhất định phải đem thứ này cất thật kỹ, vạn nhất phát sinh chuyện quỷ dị nào đó, tùy tiện chụp một lá bùa quăng tới là được rồi.

Tiểu Hồ tử lòng mang phù chú, thấp thỏm bất an trở về trường học, tôi nhìn xem khắp nơi, cũng muốn rời đi, lại bỗng nhiên phát giác, trong thiên hạ to lớn như thế này lại không có chỗ cho tôi an thân, thậm chí giờ phút này sau khi phát sinh chuyện này, muốn tìm cái địa phương an tĩnh ở lại một hồi, đều không có.

Tôi hơi hơi có chút ảm đạm, nghĩ nghĩ, vẫn là nên trở về phòng nhỏ cũ, thu thập một chút đồ đạc của bản thân, rồi sẽ rời đi, tôi đã đưa ra một ý kiến hay, hiện tại thái độ Phúc Duyên Trai không rõ, không nên ở lâu, lại nói lúc trước tới nơi này chính là vì dẫn Miêu Nô ra, hiện tại mục đích đã đạt tới, cũng nên đi.

Lần trước Nam Cung Phi Yến thuê chung cư cho Hà Điền Điền, nàng một lần thanh toán một tháng tiền thuê, hiện tại còn chưa tới kỳ, hơn nữa tôi cũng có chìa khóa, tôi quyết định, đi tới nơi đó ở mấy ngày đã, rồi chuyện về sau từ từ tính.

Nhưng lúc tôi đang muốn rời đi, Tiệp Dư bỗng nhiên tới, nàng mang bộ dáng sợ hãi mà nhìn tôi, muốn nói lại thôi, dường như có chuyện gì đó mà khó có thể nói ra được, đồng thời trong ánh mắt còn mang theo một ý vị chờ mong.

Tôi có chút buồn bực, nha đầu này trước nay đều là người thẳng tính, có chuyện cũng không ngượng ngùng, lúc này là làm sao vậy?

Bị tôi truy vấn, nàng nghẹn nửa ngày, mới rốt cuộc nói với tôi.

- Cậu có thể tạm thời lưu lại hay không?

Tôi không khỏi kinh ngạc, tôi lại không phải người Phúc Duyên Trai, tôi lưu lại làm gì?

Nàng nói, ông chủ Phúc Duyên Trai mấy ngày nay vẫn luôn không ở đây, mà Xa bà bà trước sau ở bên người ông ấy, quỷ mặt đen cũng phải qua hai ngày mới có thể trở về, trong nhà kỳ thật chỉ có nàng cùng một với Liễu bá bá, kẻ hôm nay tới đối đầu, tựa hồ có điểm lợi hại, Liễu bá bá quá âm trầm, mặc kệ có chuyện gì, trước nay đều sẽ không thương lượng với nàng, cho nên, nàng hy vọng tôi lưu lại bồi nàng……

Tôi bừng tỉnh, thì ra nha đầu này sợ hãi nha, mà ngẫm lại cũng đúng, hôm nay người nọ bày ra trận thế như vậy tới đây, tuyệt không phải thứ mà một người làm ăn, một ông chủ công ty kiến trúc có thể bày ra được, nếu có người nói với tôi ông ta là một người trong tà phái, thậm chí là người Linh giới, tôi ngược lại sẽ nhiều tin một ít.

Nhìn ánh mắt đáng thương hề hề của nàng, tôi cũng không thể từ chối nổi, ngẫm lại hỏi nàng, nếu ba ngày sau, đám người kia lại đến công kích, thì cô làm sao bây giờ?

Tiệp Dư ngửa đầu nói, tôi theo chân bọn họ liều mạng, tôi là hộ bị cưỡng chế, phải có phong cách hộ bị cưỡng chế, kiên quyết thề sống chết không thể để cho bọn họ phá bỏ và di dời thành công, hiện tại ngày tháng Phúc Duyên Trai hiện thế càng ngày càng gần, tuyệt đối không thể ở ngay lúc này mà xảy ra sai lầm.

Tôi lập tức nhìn nàng một cái, nàng lại như là đã suy xét thật kỹ, cũng chưa nói cái gì, nhún vai, nói.

- Cậu không cần nhìn tôi, có nhìn nữa tôi cũng sẽ không nói bí mật của Phúc Duyên Trai đâu. Từ từ rồi cậu sẽ biết thôi, nhưng cậu không cần có suy nghĩ sẽ moi được gì từ chỗ của tôi.

Thái độ của nàng thật sự rất kiên quyết, tôi cũng không tiện bức bách quá đáng, chỉ phải cười khổ nói.

- Thôi được rồi, cô không muốn tôi hỏi thì tôi sẽ không hỏi, có điều chúng ta phải thỏa thuận trước, những người đó nói là kỳ hạn ba ngày, tôi đây liền ở chỗ này chờ ba ngày, đến lúc đó nếu người Phúc Duyên Trai đã trở lại là tốt nhất, nếu không trở về, tôi đây cũng cần thiết phải đi, bởi vì tôi còn có chuyện khác quan trọng cần làm.

Tiệp Dư thấy tôi nói như vậy, vội vàng gật đầu, trên mặt treo nụ cười mãn nguyện, nhảy nhót, xông tới bắt lấy cánh tay tôi nói.

- Anh họ cậu là tốt nhất, nói rồi nha, ba ngày đó nha.

Bất đắc dĩ, tôi chỉ phải ở chỗ này đợi thêm ba ngày, thời gian ba ngày, Tiệp Dư mỗi ngày quấn lấy tôi đòi kể chuyện xưa, tôi moi hết cõi lòng đem những câu chuyện xưa mà tôi biết kể cho nàng nghe, nàng vẫn là không hài lòng, chu miệng nói với tôi, chuyện xưa từ mấy trăm năm trước nàng còn biết rõ hơn tôi, có một số việc thậm chí đều chính mắt đi thấy qua rồi, cho nên, nếu tôi muốn kể chuyện cho nàng nghe thì kể chuyện của xã hội văn minh đi.

Ngẫm lại cũng đúng, kể chuyện xưa cho một hồ ly tinh hơn 300 tuổi, tôi đây không phải là đang múa rìu trước cửa Lỗ Ban, chơi đại đao trước mặt Quan Công sao?

Nhưng muốn nói về chuyện hiện đại, như vậy thì nhiều hơn rồi, tôi ỷ vào cái hồ ly tinh này chưa sinh hoạt ngày nào ở trong xã hội hiện đại, cho nên phát huy tốt vô cùng, thậm chí một chuyện cũ thú vị trong trường học, đều có thể làm Tiệp Dư nghe oa oa gọi bậy, trong mắt như có ánh sao lấp lánh mà nhìn tôi.

Ở ngày hôm sau, tôi vốn định đi luân hồi các nhìn xem Miêu Nô như thế nào rồi, không nghĩ tới Tiệp Dư nói cái gì đều không cho tôi đi, nàng nói, trong ba ngày này, cậu cũng đừng nghĩ đi nơi nào được, Liễu bá bá đã phong tỏa mọi con đường, không có chúng tôi trợ giúp, bây giờ cậu muốn chạy đi cũng chạy không được

Tôi tức khắc kinh ngạc, Tiệp Dư rốt cuộc muốn làm cái gì, chẳng lẽ một hai phải bắt tôi ở lại nơi này đủ ba ngày hay sao? Nàng làm như vậy là có mục đích gì?

Nhưng Tiệp Dư là vương bát ăn quả cân, quyết tâm rất lớn, mặc cho tôi hỏi như thế nào nàng đều không nói, nàng chỉ lặp lại câu, ba ngày sau, cậu có thể tùy tiện rời đi, nhưng này ba ngày, chỗ nào cũng không cho đi.

Thôi được không đi thì không đi, dù sao Nam Cung Phi Yến cũng phải đi tìm hiểu tin tức, đến lúc đó, nàng nhất định sẽ tìm đến tôi, đến lúc đó tôi nói Nam Cung Phi Yến đi nói chuyện với Tiệp Dư, cái cô gái nhỏ này thật sự quá quấn người rồi.

Không ngờ, ngày hôm sau, không có động tĩnh, ngày thứ ba vẫn không có động tĩnh, tôi liên tiếp đợi ở chỗ này ba ngày, quả thực là đứng ngồi không yên, lòng nóng như lửa đốt, mà đúng lúc này, Tiệp Dư bỗng nhiên chạy tới nói với tôi, cậu có thể đi rồi.

Tôi nhất thời liền ngây ngẩn cả người, đây là cái tình huống gì vậy?

 

1.02057 sec| 2433.93 kb